Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2016

Cô gái dưới gốc bằng lăng ngày ấy!




 "Chào anh! Chắc anh chẳng còn nhớ em đâu nhỉ?! Hì, nhưng em thì nhớ và nhớ rất nhớ anh. Chàng trai của em, hiện tại anh khỏe chứ? Sống có ổn không? ...Anh đã có bạn chưa? Nếu có rồi thì đừng nói cho em biết nhé! Em sợ em không chịu được... hì... Anh à, anh còn nhớ chứ, cây bằng lăng này chính là nơi em gặp anh lần đầu , lần đó em dậy muộn nên bị trễ giờ học, em lo lắng chạy thục mạng , chạy đến nỗi đâm sầm vào người ta luôn.. hì.. từ đó em mới biết tới sự tồn tại của anh - một chàng trai lớp trên ôn nhu mà dịu dàng. Kể từ ngày hôm đó, chúng ta thường tình cờ gặp nhau (thật ra là do em cố ý) mỗi lần như vậy đều là em chào hỏi anh trước, rồi lâu dần (hình như anh đã quá quen thuộc với cái mặt em) anh bắt đầu cởi mở hơn với em...hihi... em còn nhớ hồi đó, em bám anh riết đến nỗi bạn bè anh cũng quen mặt em luôn. Mỗi lần các anh ấy nhìn thấy mặt em ở ngoài cửa lớp lại bắt bóng gió : "Phong , mẹ Vy nói muốn bắt mày về làm con rể, bây giờ mày muốn Vy vác về hay tự về?!" Những lúc đó em ngượng chín cả mặt. Rồi bao nhiêu kỉ niệm của hai ta dưới gốc bằng lăng kia nữa. Khi em phải trực nhật ở lớp, về muộn, anh đứng đợi em dưới tán cây bằng lăng kia. Cũng dưới bóng bằng lăng đó khi em khóc lóc vì bị điểm kém, chính anh là người ôm em vào lòng và an ủi . Còn nhiều rất nhiều những kỉ niệm của đôi ta được chứng kiến bởi cây bằng lăng tím. Nhưng... cũng chính dưới gốc cây bằng lăng đó... hai chúng ta chia tay... anh nói với em anh sẽ đi du học 2 năm, hãy đợi anh về... Rồi anh đi, anh đi trong một ngày trời mưa rất to, hôm đó, anh ra đi mà không một lời từ biệt. Anh nói anh đi hai năm, em chờ, sau 2 năm, anh gửi thư về nói anh phải ở lại học tập thêm một năm nữa, em chờ, nhưng hai năm nữa lại qua, cái em nhận được là gì, là anh sẽ ở đó định cư luôn, anh nói anh muốn chia tay, không muốn tiếp tục nữa... thật nực cười... haha... em mất 5 năm tuổi xuân chờ anh mà em nhận lại được gì? Một lời chia vội vàng?nó như một cái tát đau đớn dành cho sự ngu muội của em vậy... haha... Nực cười hơn nữa là sau 2 năm chia tay em vẫn yêu anh, hừ... em thật ngu ngốc phải không? Cứ yêu mãi một người không còn yêu mình nữa... Nhưng dù có đau đớn đến đâu, buồn khổ đến đâu đi chăng nữa , em cũng chưa từng một lần hối hận vì đã yêu anh. Thật ra em viết bức thư này muốn thay cho lời từ biệt cuối cùng của em, em bị ung thư giai đoạn cuối ..Em viết bức thư này coi như gửi đến cho anh tình yêu của em, mong rằng kiếp sau em sẽ lại được gặp anh, được yêu anh, được thực hiện nốt những gì em chưa làm được. Tạm biệt anh, tình yêu của em, nỗi nhớ của em... và cũng chính là nỗi đau của em...Kí tên :Vy"



 Bàn tay buông thõng, anh thừ người trước nụ cười tươi tắn trên di ảnh của người con gái. Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt không biết từ đâu tràn ra, một giọt, hai giọt , chẳng mấy chốc khuôn mặt đã đẫm nước mắt. 
 Dưới ánh chiều tà, dưới gốc bằng lăng, hình ảnh người con trai đứng bên ngôi mộ , khuôn mặt thẫn thờ , miệng lẩm bẩm cái gì đó mà không ai biết được...
Chúng ta không thể biết được, vì sao chàng trai đã chia tay với cô gái mà nay lại đứng bên mộ cô rơi nước mắt, hay người con gái đó dù có bị bỏ rơi nhưng cho đến lúc chết vẫn muốn kiếp sau được yêu tiếp người con trai đó... Câu chuyện này mãi mãi chỉ có người trong cuộc mới hiểu, còn chúng ta cũng chỉ cần hiểu nôm na rằng đó là do tình yêu tạo nên mà thôi..."